Kẻ bằm chả, người gói nem
Kẻ dệt trướng, người thêu rèm, ngang nhau
Khác nào quạ mượn lông công
Ngoài hình xinh đẹp, trong lòng xấu xa
Khách đến nhà, chẳng gà thì vịt
Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm
Khi vui miếng thuốc, miếng trầu
Khi buồn đi mất, biết đâu mà tìm
Khi vui non nước cũng vui
Khi buồn sáo thổi, kèn đôi cũng buồn
Khi xưa ai cấm duyên bà
Bây giờ bà già bà lại cấm duyên con
Khoai lang ngập nước khoai lang sùng
Lấy chồng cán bộ, lấy thằng khùng sướng hơn
KHôn cho người ta vái
Dại cho người ta thương
Dở dở ương ương, chỉ tổ cho người ta ghét
Khôn cũng chết, dại cũng chết, biết thì sống
Khôn dại tại tâm
Hay giận âm thầm là người ích kỷ
Khôn ngoan chẳng lọ là nhiều
Người khôn mới nói nửa điều đã khôn
Khôn ngoan cũng thể đàn bà
Dẫu rằng vụng dại cũng là đàn ông
Khôn ngoan đối đáp người ngoài
Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau
Khôn ngoan hiện ra mặt
Què quặt hiện ra chân tay
Khôn thì trong trí lượng ra
Dạy thì học lóm người ta bề ngoài
Khôn từ trong trứng khôn ra
Dại dẫu đến già cũng dại
Không ai giàu ba họ
Không ai khó ba đời
Không chồng mà chửa mới ngoan
Có chồng mà chửa, thế gian sự thường
Không chùi để vậy lu li
Chùi ra tỏ rạng khác gì trăng thu
Không thầy, đố mầy làm nên
Khuyên chàng đọc sách ngâm thơ
Dầu cạn thiếp rót, đèn mờ thiếp khêu
Khuyên em chớ giận anh chi
Thoa son, giồi phấn rồi đi chụp hình
Kiềng ba chân vững như bàn thạch
Bỏ chuyện người tọc mạch ngoài tai
Sông sâu thì có sào dài
Ai cầm bị gậy ăn mày nên thân
Kiểng vật còn đây, em đành đi mất
Bạn ngọc xa rồi, gia thất ai coi?
Kiểng vật còn đây, người đà đâu mất
Con bạn xa rồi, trời đất quạnh hiu
Kim chích vô thịt thì đau
Thịt chích vô thịt nhớ nhau suốt đời
Kim vàng ai nỡ uốn câu
Người khôn ai nỡ nói nhau nặng lời
Kim đâm vào thịt thì đau
Thịt đâm vào thịt nhớ nhau cả đời
Không chồng ăn bữa nồi năm
Ăn đói ăn khát mà cầm lấy hơi
Có chồng ăn bữa nồi mười
Ăn đói ăn khát mà nuôi lấy chồng